Luân Tâm

Không Áo bay




 

Gọi nắng hoàng hôn về dỗ dành
Chim non mất mẹ lá đau cành
Buồn cây ngơ ngác treo sương núi
Mây nỡ tan theo bóng mộng lành !
Gió cuốn hoa mưa bướm lỡ làng
Bụi mờ lối cỏ dế khóc than
Nắng mưa hư ảo đường hư ảo
Khói nhuộm hồn quê không áo tang !
Văng vẳng bên trời tiếng buồn xưa
Lang thang tìm mãi chút hương thừa
Ba mươi năm chẳn thuyền xa bến
Kinh kệ buồn tu bỏ mái chùa !
Phút giây tình tự giữa đêm ngày
Mắt nào gom hết nắng hồng vai
Môi nào gom hết mưa hoa sữa
Sớm tối vội vàng không áo bay...
Lá xếp bút nghiêng hoa thẹn thùng
Hẹn hò bốc lửa cháy vườn xuân
Tình không đèn đuốc không biên giới
Sâu bọ xôn xao đất ăn mừng ...
Chân nhớ ngọt ngào tay ấm quen
Tình mưa lơi lả thương chết thèm
Tóc dài ru gió trăng non sưã  
Hương áo gọi mời thơm chung tên...
Giọng nói liêu trai hôn mê ơi !
Cho cưng nhõng nhẽo thấu đỉnh trời...
Sao không chăn gối không trăng mật
Để lạnh vòng yêu đói nghìn đời...
MD.06/3/05
LuânTâm

Được bạn: Thanh Vân 20/2/2011 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Không Áo bay"